Chơi em sinh viên năm nhất lồn múp rụp cực ngon

Công viên nhỏ gần nhà chìm trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá khô xào xạc dưới từng cơn gió lạnh thổi qua hàng cây bàng già cỗi. Cô nhớ rõ từng chi tiết – ánh đèn trắng lạnh lẽo trên trần phòng khám, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi, chiếc bàn khám bọc da màu xanh đậm bóng loáng dưới ánh sáng, và bàn tay Nam, thô ráp nhưng ấm nóng, luồn qua lớp quần lót mỏng manh của cô. Mái tóc đen nhánh, vốn óng mượt, giờ rối bù xõa xuống vai, vài sợi dính vào gò má ướt át vì những giọt mồ hôi lạnh lăn dài từ thái dương. Công viên nhỏ gần nhà chìm trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá khô xào xạc dưới từng cơn gió lạnh thổi qua hàng cây bàng già cỗi. Anh mặc chiếc áo thun trắng bó sát, tôn lên cơ ngực rắn chắc và bờ vai rộng, quần jeans xanh đậm ôm lấy đôi chân dài, dáng vẻ vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng. Cô cắn môi, tay siết chặt gối, tự nhủ: “Hắn không còn gì uy hiếp mình nữa, anh đã bảo vệ mình rồi,” nhưng ký ức về căn phòng khám lạnh lẽo lại ùa về không kiểm soát. Sáng sớm ngày 29 tháng 11 năm 2025, tia nắng nhợt nhạt từ bầu trời phủ đầy mây xám xịt len lỏi qua lớp rèm vải mỏng manh trong căn nhà nhỏ của Thư, rọi xuống sàn gỗ bóng loáng, nơi những vệt sáng mờ nhạt trải dài như những vệt nước khô cạn trên kính.